About me

I call myself a writer, sometimes.


13.3.17

Viết cho hành trình 30 giờ đến Tbilisi

Tôi nhắm nghiền mắt, những gì xảy ra trong 10 tiếng qua hiện lên mồn một trong đầu. Làm sao quên được cảm giác thức trắng đêm, vật vờ ở sân bay Bangkok, chờ đợi mệt mỏi xếp hàng giữa những gia đình người Nga to cộ thích chen lấn suốt một giờ liền để được nghe tuyên bố: “Nếu không có visa Kazashtan, bạn không thể bay chuyến này.” “Nhưng tôi chỉ quá cảnh ở Kazashtan, mà cũng đâu phải đổi sân bay?” Tôi hoang mang hỏi lại. “Đúng thế nhưng trong lộ trình bay của bạn có 1 chuyến từ ga quốc tế sang ga nội địa nên bạn phải nhập cảnh mới có thể đổi ga”.

3 giờ sáng chủ nhật, hãng hàng không hoàn toàn không có ai phụ trách đường dây nóng để giải quyết. Cô gái trợ lý sân bay người Thái làm hết cách giúp tôi liên hệ với hot line khách hàng nhưng sau 2 lần "đánh vật" với trình độ tiếng Anh trời ơi của đại diện hãng, tôi không còn cách nào khác đành phải bấm bụng mua ngay 1 chuyến bay thẳng từ Bangkok sang Almaty để kịp lên máy bay sang Tbilisi cùng ngày. Sai lầm ngớ ngẩn chỉ biết trách mình này tốn hết của tôi 400 đô.

Vậy nên cũng không lạ gì khi mặt tôi rầu rĩ suốt 8 tiếng đồng hồ bay từ Bangkok đến Almaty. Hai bữa ăn nóng ngon lành được cô chiêu đãi viên đem ra cũng không làm tôi nguôi sầu. Gì chứ 400 đô!!! Trời hỡi, đất hỡi, bụt hỡi. Tại sao lại giáng trên đầu đứa thất nghiệp đi bụi như con cái tai ương này. Quả là đời nói cấm có sai, cứ phải cho đứa keo kiệt mất tiền thì nó mới học được điều gì. Mặc kệ xung quanh ai nấy vui vẻ xem phim, đọc sách, cười nói, mắt tôi vẫn nhắm nghiền gặm nhấm sự cay cú này. Chỉ đến khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, tôi mới thở dài mở mắt. Ô kìa lạ thay khung cửa hai bên đã mờ hết cả. Rồi như một phép màu, hơi nước tan đi để lộ một bầu trời trắng xoá, những dãy núi tuyết đứng sừng sững hàng ngàn năm, những thảo nguyên mênh mông tuyết phủ. Cảnh tượng cha sinh mẹ đẻ lần đầu mới thấy này làm tôi đờ đẫn ra ngắm bất chấp đang ngồi ở hàng ghế giữa. Sự tức tối hậm hực bỗng chốc tan biến. Thôi thì cũng chỉ là tiền, mà tiền thì luôn có thể  kiếm lại được mà đúng không?

19.11.16

Có oái oăm không em ơi khi làm nghề viết này? 
Mỗi ngày viết cho người dưng không dưới một nghìn từ. 
Đến lúc buồn lại chẳng thể viết một câu trọn vẹn cho mình.

15.8.16

"We are going to the poorest part of Saigon!"



Một sáng Chủ Nhật không rõ ngày tháng, chúng tôi - Mark, Alvin, Peter, Andrew và tôi, 5 con người trên 4 chiếc xe máy tiến về nơi được Mark hùng hồn khoe là "khu vực nghèo nhất thành phố", quyết định sau một buổi tối thứ bảy muỗi cắn chân sưng vù vì đứng dưới những biển quảng cáo xanh lè nhìn sang bờ Thủ Thiêm. Tìm tòi đủ ngóc ngách trên cái xe SYM cà dịch cà tàng là thói quen hàng tuần của Mark. 

Bốn chiếc xe máy từ đường 3/2 đổ về hướng quận 6, ra bùng binh Cây Gõ, lòng vòng ra sao mà đến đại lộ Trần Văn Giàu. Dọc đường đi qua những khu vực có nghề làm nhang tôi không khỏi nghĩ tới những ngày lang thang ở Kathmandu, khắp nơi đều toả nức một mùi nhang thơm như thế. 

Bỏ xa đại lộ tráng nhựa thẳng tắp, bùng binh toả ra năm mười hướng, xe đi vào những con hẻm nhỏ rải đá nơi Mark dừng xe cái két trước một quán nước bình dân - nơi khách uống cà phê trong tiếng cục tác của gà đi quanh sân, tiếng ụt ụt từ chuồng heo đằng xa vọng lại và không thể thiếu cái uể oải đặc trưng của chó mèo xa nơi phố lớn. Qua nét mặt không lấy gì làm ngạc nhiên của bà cụ chủ quán trước sự xuất hiện một lúc của 4 thằng mắt xanh mũi lõ, tôi dễ dàng kết luận đây không phải lần đầu Mark đến đây.

Tạm biệt chủ quán, những câu chuyện tầm xàm ba láp và những ly cà phê đá vụn li ti mười ngàn đồng, chúng tôi tiếp tục nổ máy đi sâu hơn vào những con đường giờ đã chuyển sang màu đất đỏ. Bùn đất bám tưng bừng. Hai bên đường nổi lên dăm căn nhà lá, những chái nhà bán thịt đuợc lợp ọp ẹp, sơ sài mà người bán không buồn lấy quạt đuổi ruồi bu đen, vài cây câu khỉ làm Peter không khỏi rú lên thích thú. Tôi có cảm giác mình không còn ở thành phố nữa... 

Gần 5 tháng kể, mọi thứ trôi qua bình thường tới một ngày tôi ngẩn ngơ nhận ra đã lâu mình không rong ruổi trên xe, gương xe đã thôi không mờ bụi đất đỏ rồi thấy nhớ thằng bạn "Tây chả ra Tây" này. Không phải ai cũng dễ tìm niềm vui như nó, nó có khả năng thấy mọi thứ tầm thường là đẹp, là "cool", là thú vị. Nó nhận ra sự đáng yêu ở những con người lao động rất đỗi bình thường. Không có nó máu phiêu lưu trong tôi tự dưng tắt ngóm. Vậy nên dù đôi khi nó thích phê phán, chỉ trích người khác tới đâu, tôi lại chửi nó lầm bầm trong bụng rồi lại tự... bỏ qua. 




12.4.16

Run around the world with me

Run around the world with me
We'll see sun and all creatures that exist 
Belong to somewhere rather than the air con office
Outside the city noise and neon lights

Run around the world with me
To somewhere we are not thousand miles apart
Walking and climbing because we could
Until the sun and the road wear us out 

23.2.16



And these roads are like
all the men I know in life
always there to tease.
but never meant to stay...

7.12.15

I once told my friend
depression is a two-blade knife
for it bleeds me inside out
with its sharp pointy side

It sends me to the brink
where I shall kneel down
where I have no choice but to surrender
but from there I shall rise
back to the ground and higher
I shall rise

15.10.15

- I fell for a San Francisco guy
- That is the most European American city

22.9.15

A hopeless romantic

It took my whole courage
and all the muscle of my soul
to tell you what you may already know
“I’m a hopeless romantic”.

They said that I’m a cold and heartless bitch.
They never touched me like you did
They probably never saw me like you do.
Yes I’m a hopeless romantic.

I’m not harmful
I’m no more than a hopeless romantic.
With all broken pieces of my soul
Oh my love, please don’t use that against me.