Thứ 6, 28/2/2014: 8PM
Tối cuối cùng của tháng 2, tôi tự hỏi mình làm gì ở đây? Tâm trạng chất ngất giữa một xấp tài liệu Thương mại điện tử chưa hề đụng đến, run run vì không dám xem điểm thi Kế toán, chưa kể một đống lo lắng vì công việc không ổn định. Bên cạnh tôi, Huê đang bứt đầu bứt tóc gào thét nhân viên trên điện thoại, khuôn mặt xem chừng không thể căng thẳng hơn. Kế bên nó là Hạ, hoàn toàn trái ngược, hai chân vắt vẻo lên thành ban công như thể trời có giáng xuống ngay lúc này thì nó cũng mặc kệ, không lo gì hết! Tôi thở hắt, dựa vào thành ghế, a ha tối nay có thể ngắm Phạm Ngũ Lão từ một góc độ khác, lòng thầm cảm ơn Trời Phật con không phải là một trong những cá thể ngoại lai mắt xanh mũi lõ dưới kia, những kẻ có thể đang thất kinh khi vừa bước chân đến Sài Gòn lại bị thảy ngay vào cái góc phố phức tạp này.
Hạ đập tay lên thành ban công, chỉ về hướng đối diện:
"Nhìn nhìn, Stevie Wonder!"
Cả ba nhìn theo hướng tay chỉ và ồ ra cười. Một người đàn ông ngoại quốc tầm tuổi trung niên, tóc ngang vai, áo phong cách Hawaii, túi vải đeo chéo, đứng nhún nhảy theo Everything's gonna be all right của Bob Marley từ Allez Boo đối diện. Điệu nhún nhảy của ông không có vẻ gì là kệch cỡm, thậm chí người đàn ông có tuổi vô lo vô nghĩ đó còn làm tôi cảm thấy yêu đời hơn đôi chút.
Từ ban công cà phê Highlands góc Phạm Ngũ Lão - Đề Thám, không có sự hỉ - nộ - ái - ộ nào của góc phố hỗn tạp này lọt ra khỏi tầm mắt. Nhóm nhân viên của Allez Boo mặc áo đồng phục truyền thống, cố gắng làm bản thân tương xứng với phong cách tre trúc chủ đạo của quán, tràn ra lòng đường xoè menu kiên nhẫn chào mời. Những nhóm thanh niên Mỹ như vừa mới bước ra từ sân bay hoặc xuống khỏi xe buýt, vai đeo ba lô to quá khổ người, khuôn mặt không khỏi hớn hở (chắc là vì nghĩ về những ngày chìm trong bia rượu rẻ rề sắp tới?); những cặp đôi Pháp dù lớn tuổi bước đi vội vàng nhưng không quên nắm tay nhau vô cùng âu yếm, gia đình trẻ người Đức gồm ông bố bà mẹ mỗi người địu một đứa bé; nhóm phụ nữ Châu Á (Nhật Bản hoặc Hàn Quốc) ăn mặc điệu đà, cười nói ríu rít...
Dưới góc đường kia là cả một bức tranh nhộn nhạo của chục hãng xe bus lữ hành: màu cam xe Phương Trang, màu xanh xe Phương Nam, Hạnh Cafe, đậu xen xen đầy kín đường Phạm Ngũ Lão, đó là chưa kể những chiếc taxi con không hiểu làm cách nào vẫn thoát ra gọn ghẽ khỏi đống hộn tạp trên. Tiếng máy xe nổ xình xịch khởi động chờ khách, tiếng còi xe máy hối hả kêu bin bin như thể chưa đủ ồn ào. Từ một căn hộ xéo xéo bên kia đường, tiếng gõ mõ tụng kinh Phật hoàn toàn lạc lõng vang lên đều đều. Cách đó chừng 200 mét tại công viên 23/9, như thường lệ một ca sĩ trẻ vô danh nào đó đang cover những bài nhạc nước ngoài như đấm vào tai ba khán thính giả bất đắc dĩ ngồi nơi góc ban công này.
Điện thoại Huê cuối cùng cũng hết pin, nó thở hắt buông máy xuống bàn: "Quyết định rồi. Sang tuần sau em xin nghỉ việc! " Điều này chắc Hạ sẽ đồng ý hai tay hai chân vì với nó một khi công việc không còn sức hút rồi thì không có lý do gì để giữ chân nhau nữa, thậm chí vì miếng cơm. Phải chi nó cũng vận dụng sự quyết đoán này vào tình yêu may rủi đầy mơ hồ đó. Tôi thừa biết nó chán ngán và nản lòng nhưng không muốn nói ra đó thôi. Chả biết tuổi hai mươi ngày xưa có lắm chuyện tào lao dấm dớ phải suy nghĩ như tụi tôi bây giờ không hay mỗi thời lại có một nỗi buồn riêng? Hôm nay ngồi đây than thở cười đùa nhố nhăng chê cười thiên hạ rồi liệu chừng năm năm nữa có ai còn nhớ buổi tối hôm nay, hay lại bận rộn với "khủng hoảng tuổi ba mươi"?
No comments:
Post a Comment